Tuyết Băng - TP
Sáng qua em thật là buồn
Bên đường lẻ bóng lệ tuôn chẳng ngừng
Ta nào đâu phải người dưng
Sao gặp anh cũng chẳng ngừng hỏi thăm?
Dẫu không là bạn trăm năm
Cũng xin anh chớ nhẫn tâm không nhìn
Vẫn còn nghĩa ... nếu không tình
Trong em còn mãi niềm tin hôm nào
Anh nào hiểu được lòng đau
Em còn nhớ mãi lời trao ban đầu
Trời ơi sự thật ngờ đâu
Làm cho giấc mộng muôn màu vỡ đôi
Biết rằng anh có vợ rồi
Phủ phàng quá nhỉ làm tôi ngỡ ngàng
Cho lòng tôi phải hoang mang
Thì ra sự thật thế gian hai lời!?
No comments:
Post a Comment